Tháng 9 ở miền Nam không có cái se lạnh đầu thu, cũng chẳng có hoa sữa nồng nàn như miền Bắc. Tháng 9 nơi đây là những cơn mưa bất chợt, ào xuống rồi tan đi nhanh chóng, để lại những con đường loang loáng nước và bầu trời sáng bừng sau mưa. Người ta đã quá quen với kiểu thời tiết ấy, nên khi nhìn thấy mưa, chẳng ai hờn dỗi, cũng chẳng vội trách móc. Chỉ nhẹ nhàng trú lại một chỗ nào gần, chờ mưa qua, như một thói quen đã thành nếp.

Sáng tháng 9, nắng vẫn rực rỡ, tiếng xe cộ vẫn vang đầy con đường. Nhưng đến chiều, chỉ cần một cơn gió đổi hướng, mây đã kéo về, trời chuyển xám rồi mưa rơi ào ào. Thành phố vốn ồn ã cũng như khựng lại trong vài khoảnh khắc. Người ta tìm một mái hiên, một quán cà phê, để ngồi chờ. Chính trong những khoảnh khắc tưởng chừng vội vã ấy, Sài Gòn lại trở nên dịu dàng.
Ở Vachi, tháng 9 vẫn là nhịp sống quen thuộc, vẫn nhạc dịu dàng, nhưng câu chuyện rộn rã không đầu không cuối. Nhưng tháng 9 hình như cũng mang đến cho không gian này một điều gì đó khác hơn. Có những ngày mưa làm khách chọn ngồi lâu hơn một chút, có những ánh mắt nhìn xa xăm trong lúc tay vẫn xoay đều muỗng khuấy, và có cả những nụ cười thoải mái như vừa kịp thả gánh nặng xuống.
Tháng 9 miền Nam dịu dàng theo một cách khác. Không dịu từ tiết trời, mà dịu từ lòng người. Sau cơn mưa, phố xá lại rộn ràng, nhưng ai cũng kịp giữ cho nhau một nụ cười. Tháng 9 nhắc tôi rằng hạnh phúc thật ra không ở đâu xa, mà ở ngay trong những khoảnh khắc giản dị nhất. Như khi bạn ngồi trong quán cà phê, trước mặt là một ly trà nóng hay cà phê sữa đá, xung quanh là tiếng trò chuyện thân quen, và trong lòng tự nhiên thấy mình bình yên.
Có người nói tháng 9 là tháng của sự bắt đầu mới. Vachi lại thấy tháng 9 miền Nam giống như một tách cà phê sữa đá. Đậm nhưng ngọt, quen mà lạ, dễ khiến người ta muốn thưởng thức mãi. Dù trời có mưa hay nắng, dù ngoài kia bộn bề, chỉ cần ngồi xuống và nhấp một ngụm, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhõm.
Thế nên, nếu một ngày nào đó bạn vô tình gặp một cơn mưa tháng 9, đừng vội chạy đi. Hãy thử bước vào Vachi, chọn cho mình một chỗ ngồi, gọi một món quen thuộc. Để cơn mưa ngoài kia trở thành nhạc nền, để ly nước trước mặt trở thành điểm tựa, và để lòng mình dịu lại. Bởi tháng 9 miền Nam không hề vội vã. Chỉ cần bạn biết ngồi lại và cảm nhận, bạn sẽ thấy nó dịu dàng theo một cách rất riêng.






